Princess
Phan_12 end
- Tất cả mọi thứ đều là do bà ấy nhưng nguyên nhân lại từ em
mà ra vì vậy em mới là người có tội chứ không phải bà ấy. Phải chi Lilyca không
nhận lệnh cứu sống em thì tốt quá.
Violet mỉm cười, đôi cánh kia dang rộng hơn và dày hơn, một bộ trang phục chiến
đấu khoác trên mình Violet.
- Kết thúc mọi thứ tại đây thôi Omojo.
- Tốt thôi, sau đó ta sẽ đoạt lấy linh hồn của ngươi.
- Tùy bà.
Bỗng Violet biến mất và xuất hiện ngay trước mặt Omojo. Cả hai người họ đều
chiến đấu với tốc độ kinh hồn. Mọi phép thuật của Violet đều bị bà ta khắc chế
vì suy cho cùng cô đều học phép thuật của bà ta.
- Violet sẽ bị hạ mất.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Zen nhìn lên chỗ Violet và nhớ lại lúc đó.
"..."
- Cô có thể yêu thương Shindo-san được chứ Zen?
- Ý cô là sao? Cô định bỏ đi sao?
- Không chỉ là tôi sắp biến mất mãi mãi.
Violet mỉm cười. Zen nhìn Violet đang ngồi trên chiếc thuyền ở giữa dòng sông
và chiếc thuyền đang trôi chầm chậm. Zen đứng trên bờ sông nhìn theo.
- Cô sẽ chết sao?
- Còn tùy thôi. Cuộc đua thế kỷ này tôi sẽ không để cô chiến thắng vì Yuki sẽ
là người đứng đầu.
- Đừng có ngốc như vậy.
- Tôi đâu có ngốc. Hãy nhớ kĩ mọi lời tôi nói đó nhé.
"..."
"Bây giờ thì tôi hiểu điều cô muốn ám chỉ rồi."
- Jun....
Yuki ngạc nhiên nhín ang, họ cũng nhìn Jun thì thấy đôi mắt của cậu thay đổi,
bàn tay cậu nắm chặt lại, một sức mạnh bộc phát.
- Không ai được phép mang Violet đi đâu hết. Đặc biệt là bà Omojo....
Jun đã đi xuyên qua được lớp năng lươgnj đó mà mọi người không thể hiểu nổi.
Violet đang chiến đấu bỗng dưng cô để ý đến Jun thì bị Omojo cầm cây cung thần
từ khói màu đen bắn xuyên qua bụng và ngã xuống đất. Jun nhanh chóng chạy đến
và đỡ được Violet.
- Jun.....em cảm thấy........
- Violet em....
Jun kinh hãi nhìn trên tay mình là máu của Violet, không phải máu đỏ mà là một
màu đen.
- Em xin lỗi.....vì vỗn dĩ em đã chết rồi mà.
Lớp năng lượng đang hạ dần và họ chạy tới. Jun ôm chặt Violet vào lòng. Violet
run rẩy, cô bé nắm chặt lấy bàn tay Jun.
- Em...chỉ là dư âm thôi. Bọn em đều biết rằng không thể kéo dài sự sống lâu
được. Omojo đã dùng sức mạnh hắc ám để hủy hoại bọn em....Em xin lỗi vì tất
cả...em xin lỗi vì đã giết chết ông nội. Em không thể giết được Omojo như lời
đã nói.........
Bọn em ở đây ý chỉ lúc Violet phân tách thành Violet và Mayura. Mọi người ở đó
đều thấy căm phẫn. Sức mạnh bộc phát kinh khủng nhất phải nói đó chính là Jun.
Cậu đang điên tiết lên đây.
- Mọi người hãy....chạy đi...........
Nói rồi Violet nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Jun đặt Violet nằm xuống đó và
cậu nhìn Omojo.
- Bà phải trả giá vì tất cả mọi điều bà gây ra.
Vậy là tất cả các pháp sư ở đó đều cùng xông lên một lúc. Cái chết của Violet
đã tác động lớn đến họ. Tuy nhiên khi tất cả đang chiến đấu thì không ai nhận
ra rằng một nguồn sáng đang len lỏi qua từng cọng cỏ để đến với Violet.
---------
- Obaa-chan...cháu chết rồi sao?
- Cũng có thể xem là vậy.
- Vậy sao? Thì ra cháu đã chết rồi. Nhưng được gặp Obaa-chan cháu vui lắm.
- Ta không nghĩ cái chết của mình lại tác động mạnh mẽ đến cháu như vậy.
- Cháu đâu thể biết được nhưng mà mọi người đang chiến đấu với Omojo mà cháu
chỉ có thể ngồi nhìn.
- Chẳng phải cháu rất mạnh sao? Tuy chỉ là một chút dư âm mà cháu đã mạnh như
vậy nếu là bản thể chính của cháu thì mọi chuyện sẽ thế nào đây?
- Chúng ta sẽ gặp rắc rối sao?
- Ta đã nhờ ba mẹ cháu, Tataka, cả gia tộc Tachibana, Ishogi và mọi người ta
từng quen biết để tìm lại bản thể của cháu. Họ đã thành công rồi cháu yêu, họ
đã mang được bản thẩ và sức mạnh thật sự của cháu trở về rồi.
- Obaa-chan vậy cháu sẽ......????
- Phải cháu sẽ lại sống.
Và linh hồn của Violet đang bị hút đi mất.
---------
- A......
Tất cả mọi người đều bị Omojo đánh bại, ai cũng thường tích nằm trên đồi cỏ.
Omojo tiến đến chỗ Yuki, bà ta rút cây kiếm cắm ở đó lên và định giết Yuki thì.
- Xin lỗi nhưng tôi không để bà làm vậy đâu.
@
Vượt qua cả những vì sao
- Xin lỗi nhưng tôi không để bà làm vậy đâu.
Họ nhìn về phía phát ra tiếng nói đó thì không ai khác chính là Violet, cô bé
mặc bộ trang phục màu tím than, mái tóc cùng đôi mắt tím. Toàn thân cô bé toát
lên một sức mạnh nhè nhẹ, đôi mắt đó ánh lên một tia nhìn sắc bén và xa xăm.
- Đúng như ta đoán, bọn chúng đã tìm ra cơ thể đã chết của ngươi.
- Bà biết mà vẫn để tôi sống sao?
- Tất nhiên, ngươi là đứa trẻ rất giống ta. Để ngươi sống cũng có cái vui của
nó mà.
- Nhưng bà đã sai lầm khi quyết định để tôi sống lại đấy Omojo....
Violet mỉm cười, họ nhìn Violet và cảm thấy lạ. Jun tiến đến, cậu ôm chầm lấy
Violet thì....
- Jun...
- Đừng nói gì cả. Anh chỉ có thể làm vậy cho em.
- Nó tuyệt lắm.
- Đó là món quà từ ông nội.
Nói rồi Jun đang dần ngã ra thì Violet đỡ được cậu và đặt cậu nằm xuống bãi cỏ.
Violet rút thành kiếm phong ấn lên và nhìn Omojo.
- Obaa-chan từng nói với tôi rằng cuộc sống này là một trò chơi, sự thật luôn
gây mất lòng lẫn nhau. Sự ganh ghét và cả phẫn nộ cùng niềm vui. Tất cả mọi cảm
xúc hòa quyện với nhau để làm lên cuộc sống. Tôi không hiểu tại sao con người
phải làm vậy nhưng nếu không vậy thì có lẽ họ đã không là con người.
- Ngươi làm ta nhớ lại trước đây nhưng mà tất cả đều là dĩ vãng rồi Violet. Bây
giờ hãy cùng kết thúc tất cả nào. Hãy cho ta xem sức mạnh mà ngươi có.
Violet tiến đến, mỗi bước chân của cô là một nấc năng lượng được khai mở. Sức
mạnh của Violet đã đạt đến đỉnh điểm, mọi người đều không biết chuyện gì sẽ xảy
ra và họ không thể hình dung trận đấu này sẽ đi về đâu.
- Xin hãy bảo vệ cậu ấy.......
Tiếng cầu nguyện bé nhỏ của những người bạn, đây là một trận chiến định mệnh và
bầu trời đêm kia thật xa xăm và khó hiểu. Những ánh sao đang lấp lánh trên bầu
trời đang mờ dần, mờ dần. Tất cả mọi thứ đang dần sáng rồi. Mặt trời sắp lên,
một ngày mới sắp lên. Violet cầm thanh kiếm trong tay, Omojo cầm một thanh kiếm
được tạo ra từ sức mạnh hắc ám của bà ta.
- Kết thúc trận đấu nào Omojo....
- Nó vốn dĩ kết thúc rồi Violet.....
Và hai sức mạnh kinh hồn va vào nhau, một ánh sáng lóe lên và một vụ nổ lớn bắn
thẳng lên trời kia. Khói đang tan dần, mặt trời đã lên, ánh sáng ấm áp tỏa nắng
khắp mọi nơi. Tất cả mọi người dìu nhau đứng lên nhưng họ nhìn quanh.
- Violet.....
- Hai người họ biến mất rồi.
Jun chạy lên, cậu nhìn xung quanh nhưng Violet và cả Omojo đều đã biến mất
không để lại bất kì dấu vết nào.
- VIOLETTTTT.......
Jun hét lớn lên, mọi người cũng đều đã bị thương và mất đi sức mạnh đáng kể,
tìm kiếm Violet thật là không nên đối với họ lúc này. Từ đằng xa họ nhìn thấy
một đội quân mặc giáp cầm theo lá cờ màu đen.
- Đó là biểu tượng của pháp sư diệt chúa phương nam.
Sau lời nói của Hinna làm mọi người chú ý về phía đội quân đó. Họ dừng lại
trước mặt những vị pháp sư này, một người tiến lên phía trước.
- Chúng tôi là quân đội của pháp sư diệt chúa phương nam. Theo lệnh của đội
trưởng Mayura Seno thì chúng tôi đến đây để đón cô Hinna Seno. Từ nay cô sẽ là
tổng tư lệnh chỉ huy pháp sư diệt chúa phương nam.
- Tôi sao? Nhưng Mayura nói với các người từ bao giờ vậy?
Hinna ngạc nhiên, Lilyca nghe vậy thì tiến lên vì cô biết nếu Mayura mà nói thì
chắc chắn Violet còn sống.
- Đội trưởng thông báo với chúng tôi từ 2 tiếng trước. Cô ấy nói rằng tổng tư
lệnh sẽ thay đổi lại cái tên của tổ chức và mục đích làm việc của chúng ta.
- Vậy là cô ấy còn sống sao? Violet vẫn còn sống thì tốt quá. Chúng ta về nhà
thôi.
Hinna mỉm cười, cô cùng đội quân đó quay về phương nam nhưng trước khi đi cô
quay lại nhìn mọi người.
- Xin lỗi mọi người vì đã phá hủy và giết nhiều người như vậy. Nếu có thể thì
Obaa-chan từng nói tam linh có thể giúp hồi sinh người chết sống lại vì vậy nhờ
cả vào ba cô nhé. Tmạ biệt mọi người.
Hinna cúi đầu rồi cùng họ rời đi, Yuki tiến đến đỡ Jun đứng dậy. Tất cả những
pháp sư và Princess cùng tinh linh giúp xây dựng và sửa sang lại thành phố này.
Harumi đã từ bỏ theo đuổi Jun mà thay vào đó cô nàng tìm ai đó tốt với mình hơn.
Còn Jun và Yuki vẫn vậy. Rin đã quay trở lại nhà Amoni ở một trang trại rộng
lớn phía bắc. Zen đã chấp nhận Shindo nên quyết định ở lại đây. Ojo-sama cũng
đã trở lại với cuộc sống trước đây của họ. Yuki cũng đã nói chuyện với mẹ mình
và mọi chuyện đã xong. Moon và Tokie cùng các tinh linh trước đây đã kí kết
hiệp ước thì đều hủy bỏ cả. Các tinh linh giờ đây được tự do. Tam linh trực
tiếp cai quản hội đồng Princess, nhưng Lilyca thường không ở đó mà cô rời đi
chu du khắp nơi.
- Họ đã làm thật tốt....
Một cô gái với mái tóc màu tím đang ngồi trên một cành cây, cô nhìn mọi ngời
dđang xây dựng lại thành phố.
- Vậy cô định đi đâu Violet?
- Tôi sao? Cứ biến mất một cách âm thầm là được, hay là cô cũng muốn đi cùng
tôi hả Lilyca?
- Tôi sẽ theo cô đi mọi nơi. Cô là nữ hoàng, còn tôi là nàng tinh linh quản lí
của cô.
Violet nhảy xuống, Lilyca đi theo sau Violet, cả hai người họ cứ đi và cứ đi,
ánh hoàng hôn tuyệt đẹp in bóng họ. Đứng trên đồi kia một cô gái với mái tóc
vàng có cái nhìn ánh lên niềm vui cùng một nụ cười.
- Biết ngay là cô còn sống mà Violet. Tôi sẽ thực hiện lời hứa chăm sóc tốt cho
Shindo.
Sau trận chiến kinh khủng nhất từ trước tới giờ, người con gái của gia tộc màu
tím đã được ghi danh vào sử sách. Do quyết định của hội đồng Princess, tam
pháp, các bô lão cùng các gia tộc lớn nên họ đã viết rằng Murasaki Niwa Violet
đã chết trong trận chiến tiêu diệt hoàn toàn Omojo. Những năm tháng sau đó, con
cháu của những người này đều biết đến câu chuyện thần thoại về nàng Princess
thuộc gia tộc Murasaki đầy tài năng và dũng cảm thế nào. Tuy nhiên họ thực sự
vẫn không biết lúc đó chuyện gì đã xảy ra cả ngoại trừ người con gái đó.
-----
8 năm sau, ở một ngôi làng nhỏ.
- Hả, rốt cuộc cô gái màu tím đó đã làm gì mà giết được mụ độc ác Omojo vậy
Violet-san?
Những đứa trẻ tò mò và đầy thích thú ngồi vòng tròn quanh một cô gái có mái tóc
màu tím để được nghe kể chuyện. Cô gái có mái tốc màu tím kia.
- Lúc đó cả hai người họ đều dùng đòn chí mạng đánh vào nhau và một vụ nổ xảy
ra. Sau đó họ đã bị bắn lên không trung cao thật cao vượt qua cả các vì sao. Cô
gái màu tím đó đã dùng đến sức mạnh to lớn của mình cùng với sức mạnh của ông
nội do anh trai mình truyền cho và cả sức mạnh của Omojo do cô ấy hấp thụ lúc
đánh đòn đó để tiêu diệt bà ta. Sau đó thì cô ấy cũng chết cùng chiêu cuối
cùng. Hết chuyện.
- Hể? Sao lại vậy? Cô gái màu tím đó mạnh như vậy tại sao lại chết được cơ chứ?
Violet-san có nhầm lẫn gì không vậy?
- Chị đâu có nhầm, chị cũng được nghe kể lại như vậy thì chị kể lại cho mấy nhóc
đó thôi.
- Đến giờ về rồi mấy đứa.
- Vâng.
Nghe mẹ gọi lũ trẻ chạy về nhà theo mẹ. Violet ngồi đó mỉm cười, Lilyca xuất
hiện và ngồi cạnh cô.
- Cô quý lũ trẻ vậy sao Violet?
- Nhìn chúng cười làm tôi thấy rất vui.
- Em vẫn vậy nhỉ Violet chẳng già đi tẹo nào cả.
Violet và Lilyca ngạc nhiên quay lại đằng sau đó là mọi người. Họ đều đã thay
đổi theo thời gian chỉ còn mình Violet là vẫn như vậy không thay đổi tí nào cả.
- Mọi người....sao lại?
- Con nhóc, không thèm về thành phố mà cứ thích sống ở đây sao?
- Sao lại biết tôi ở đây?
Violet nhìn họ thì họ ôm chầm lấy cô làm cô nghẹt thở mất nhưng nụ cười hạnh
phúc nở trên khuôn mặt đáng yêu của cô.
- Làm sao mà bỏ rơi đứa em đáng yêu như vậy chứ?
- Cảm ơn mọi người rất rất nhiều....
Violet rơi nước mắt vì hạnh phúc. Qủa thực là trong trận chiến đó Violet đã
tiêu diệt hoàn toàn Omojo nhưng....
---------
- Ngươi cứ hạnh phúc nếu còn có thể nhóc con.
- Tôi sẽ ngăn chặn bà, tôi sẽ không để mọi thứ chìm vào đau khổ như trước kia nữa.
- Vậy sao? Thế thì làm đi nhóc con....
Cái bóng đen bám lấy thế giới này vẫn còn. Nó có được bình yên hay không còn
tùy vào những pháp sư trong tương lai. Họ sẽ lại một lần nữa làm nên lịch sử
như cô nàng Princess màu tím huyền thoại kia?
----The End----
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian